Đêm, sự im lặng chết trong nhà, chán nản người nghẹt thở, là thời gian này là nó thức dậy mỗi ngày, tê của cơ thể nằm trên giường, nhìn trần nhà, sau đó khó ngủ...... Và sau đó nghĩ về ánh sáng ban ngày làm cho tôi rất mệt mỏi ngày những gì......Những ngày này luôn luôn được ám ảnh bởi nó, sự đau khổ của cố gắng để thoát khỏi nó là bất lực, nó luôn luôn không đòi hỏi thời gian, bất cứ khi nào nó xảy ra, cuộc sống của tôi sẽ cảm thấy trống rỗng, thời gian cũng chậm các...... Ngây thơ để nghĩ rằng tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng nó đã trở thành một phần của cuộc sống, và không bao giờ rời, lượt về và đi lại cho cuộc sống của một người trong quá khứ.因为它,我渐渐疏离了亲友,因为它,我失去了爱情,因为它,那些曾让我感到快乐的事都消失了,因为它,仿佛跟周围的世界隔了一层膜,无法捅破,因为它,我仅存的那点信心荡然无存,它夺走了我的食欲和记忆,脑子就像被压着一块石头,无法运作,它让我消极的思考和言谈,不能学习,不能思考,像是一副皮囊,纵容着自己,只会吃喝拉撒,给自己任性的理由。每天犹如机器人,过着机械化的生活。这个魔鬼在操作着我,不给我喘气的机会,它控制着我,逼我去伤害那些我爱的人。我试图强颜欢笑的去掩藏它,但这样做只会让自己更加心力交瘁, 我是这样的惧怕与慌张,所以那么得无措。除了痛苦,痛哭,我找不到出口,找不到慰藉,情感也变得淡漠了,没有喜怒哀乐,不会哭不会笑。可是,为什么?我有我爱的人,我有想要好好活着的理由,为什么这些念头要来不断得吞噬我?为什么现在控制我自己的反而是那些沉痛的东西? 或许我从来没有承认过我可以摆脱它。或许认同了它的存在,已经答应了让它住下。至于爱情,也许是找一个没有深厚感情的人来得更为妥当,这是自己的私心所致,因为怕伤不起,承担不起,倒不如一开始就不报有希望。但愿这一切都会成为过去......
正在翻譯中..
